Tôi luôn tự thấy mình là một đứa khiêm nhường.
Tôi rất hiếm khi khoe khoang thành tích của bản thân, kể cả khi tôi đạt được những thứ nhiều người ao ước.
Tôi cũng không nghĩ mình tài giỏi hơn ai. Bất kể khi nào tôi thoáng có suy nghĩ gì "thượng đẳng", tôi lại tự nhắc nhở bản thân, không cho phép mình được "hoang tưởng sức mạnh".
Tôi biết mình còn rất nhiều điều để học hỏi, còn rất nhiều việc cần làm.
Nhìn chung, tôi tự hào vì đức tính ấy của mình. Nhưng tôi đã lầm.
Khiêm nhường đương nhiên là tốt. Nhưng cũng rất nhiều khi, tôi lấy đó làm vỏ bọc để bao che cho sự thiếu tự tin, viện cớ cho sự khắt khe với chính mình.
Những phẩm chất của tôi có lẽ sẽ không ai được biết, sẽ không thể được phát huy, nếu như tôi cứ liên tục tự phán xét, tự hạ thấp bản thân và thu mình vào trong vỏ bọc.
Vậy nên, tôi nhận ra rằng mình cần phải thay đổi.
Tôi cần phải học cách công nhận những nỗ lực mình đã bỏ ra, cho dù thành quả có thế nào.
Tôi cần phải cho phép mình cảm thấy tự hào vì những gì mình đã làm được, cảm thấy tự tin với những thế mạnh riêng của mình.
Tôi vẫn sẽ cố gắng và học hỏi từng ngày để trở nên tốt hơn, nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc tôi được phép phủ nhận đi những giá trị mình đang sẵn có.
Những dòng này tôi tự nhắn gửi đến bản thân, hy vọng có bạn đọc làm chứng.
Cosmic Writer
Comments