Vừa được nghe một người chị trong team nói rằng "mình có năng lực hành động cao".
Cộng thêm một vài lời bình luận khác gần đây từ các học viên, đối tác nói rằng mình có khả năng kỷ luật khá tốt.
Nghe cũng vui chứ.
Nhưng những bình luận đó làm mình tự nhiên nhớ lại về một chiêm nghiệm chưa từng chia sẻ trước đây:
Thật ra sự chủ động, sự kỷ luật... không phải những đặc điểm tính cách mà mình sinh ra đã có. Mình thậm chí từng là một đứa rất lười, rất trì hoãn, làm mọi thứ theo cảm hứng và nhiều khi rất kém trong việc thúc đẩy bản thân.
Cho đến năm mình 24 tuổi.
Đó là thời điểm mình đang trong quá trình thay đổi về nhận thức và làm mới chính mình. Sau những biến động tâm lý và những cuộc phản tư, mình dần hình thành nên một quan điểm riêng về việc thế nào là một-ngày-lý-tưởng.
Mình nhận thấy rằng chất lượng tinh thần của mình mỗi ngày sẽ được quyết định rất nhiều bởi hiệu suất mình đạt được trong hôm đó.
Chẳng hạn, những hôm mình đã rất tập trung trong công việc, chăm sóc tốt bản thân, mẫu mực đảm nhiệm những trách nhiệm cần làm... thì tối hôm đó mình thường cảm thấy một sự nhẹ nhõm, bình yên, thậm chí là tự hào, thỏa mãn và đầy tận hưởng.
Không cần ai công nhận, tự mình công nhận bản thân mới là niềm vui sướng đỉnh cao nhất.
Phần thưởng về tinh thần đó khiến mình cảm thấy yêu đời và muốn tiếp tục những bước tiến vào ngày hôm sau.
Ngược lại, những ngày mình chây ì trì hoãn, chơi game, lướt social media, hoặc tốn năng lượng vào những việc không đâu... thì đến cuối ngày hôm đó mình sẽ thường cảm thấy khá tệ.
Cảm giác tệ đó kéo dài tới hôm sau, nhiều khi tạo thành một vòng lặp tiêu cực khiến mình ngày càng trì hoãn và ngày càng tụt lại.
Nhận thức được rằng cuộc đời ngắn ngủi và hữu hạn thế nào, mình không tránh được khỏi cảm giác tội lỗi khi để thời gian trôi qua hoang phí.
Động cơ của mình không phải là vì mình nghiện công việc, khao khát sự thành công (mặc dù nó cũng đóng góp một phần nhỏ). Mà nó thật sự đến từ một tư tưởng sâu hơn thế:
Vì cuộc đời mình chỉ được sống có một lần.
Sống làm sao cho hết tiềm năng, trải nghiệm hết, phát triển hết, và cống hiến hết những gì mình có thể... để sau này có già, có bệnh, có chết đi cũng chẳng còn gì hối tiếc.
Và dù có những hôm không làm việc, mình vẫn luôn cố gắng để... chơi thật trọn vẹn, nghỉ ngơi thật thảnh thơi, chuyện trò thật thoải mái...
Tất nhiên cuộc sống thì không tránh được những vấn đề cần lo nghĩ, nhưng hôm nào sống được như vậy thì với mình, đó là một-ngày-lý-tưởng.
Nhận ra như thế, mình thấy không hành động không được.
Không hành động nghĩa là mình ở yên một chỗ. Không phát triển hơn. Không tài giỏi hơn. Không hạnh phúc hơn. Không khỏe mạnh hơn. Không giàu có hơn. Và lại còn già đi.
Sống là động. Sống động là hành động một cách đầy sức sống.
Hành động để đưa mình về phía trước, là cách thực tế nhất, ý nghĩa nhất để trân trọng sự kỳ diệu và quý giá của cuộc sống mình đang có.
Cosmic Writer
留言