Một sớm bình minh nào đó chẳng lâu nữa, mình sẽ thức dậy khỏi cơn đau và tự thấy mình đã đến gần với chương cuối của cuộc đời.
Ngoảnh nhìn lại, những tháng ngày mình đã sống giờ chỉ còn là những mảnh vụn ký ức mờ nhạt, hòa tan dần vào khoảng không vô tận của lãng quên. Đứng dưới bóng bầu trời với đôi chân giam trên mặt đất, không ý chí con người nào có thể thắng được sự khắc nghiệt của thời gian.
Giai điệu ngọt ngào của thanh xuân đâu ai có thể nắm giữ. Trong thoáng chốc nó trôi tuột qua những kẽ tay như cát bụi của quá khứ.
Những gì còn đọng lại sau cuối sẽ chỉ là một cảm nhận. Khi ta đối diện với chính mình, đó sẽ là sự mãn nguyện vì đã sống thật trọn vẹn, hay là sự tiếc nuối những phút giây đã hoài phí?
Những năm tháng ấy, mình đã sống thế nào?
Cosmic Writer
Comments