Nỗi đau là nguồn gốc của sức mạnh
- 9 thg 10
- 2 phút đọc
“Đừng vì đã qua được cơn đau mà khinh thường người đang ngụp lặn trong nó.”
Hôm qua, đọc được câu này từ anh Hoangthoughts mà tôi phải dừng lại suy nghĩ một hồi lâu.
Tôi nghĩ, khi con người đi qua nỗi đau, họ thường có nhu cầu muốn vùi lấp đi nỗi đau ấy, muốn bỏ lại quá khứ đau đớn ấy sau lưng mình.
Và sự nhất thời "quên" đi như vậy, thật ra cũng là cần thiết. Vết thương muốn lành, trước hết cần phải được để cho nó yên, chứ không phải mỗi ngày lại lôi ra gặm nhấm. Chỉ như thế, tâm trí ta mới có đủ khoảng trống để hướng về phía trước, về một tương lai sáng hơn.
Nhưng trong sự lãng quên ấy, đôi khi ta cũng trở nên khắt khe. Khắt khe với chính mình của quá khứ, và khắt khe cả với những người đang trải qua nỗi đau tương tự. Không phải vì ta thiếu lòng tốt, mà vì nó chạm vào nỗi đau cũ trong ta, nơi ta chưa đủ dũng cảm để nhìn lại: một vết thương chưa liền.
Tôi nghĩ, bước đầu tiên để vượt qua nỗi đau, là khi ta thôi không còn chìm đắm trong nó nữa.
Nhưng ta sẽ chỉ thật sự vượt qua, nếu một ngày có thể nhìn lại, phản tư, tháo gỡ, xâu chuỗi... làm hòa với những tổn thương cũ. Khi ta có thể nghĩ đến nó, nói về nó mà lòng không nghẹn lại, đó là khi ta biết nỗi đau đang dần lành.
Và hành trình vượt qua đó sẽ chỉ trở nên trọn vẹn, khi ta có thể đứng trước nỗi đau tương tự của người khác mà không hề phán xét, không khơi gợi lại cơn đau trong mình... mà thay vào đó có thể hiện diện bằng lòng trắc ẩn.
Nhưng lòng trắc ẩn, nếu hiểu đúng, không phải là sự thương hại từ trên cao. Mà nó là một hình thức của hiểu biết. Là khi ta có thể nói:
“Tôi không thể thay bạn chịu đựng điều này, nhưng tôi hiểu.”
Đây thật ra cũng là bài học mà bản thân tôi đang tự học.
Tôi viết, không phải để kể rằng mình đã mạnh mẽ ra sao, mà để chia sẻ về những nỗi đau đã giúp tôi trưởng thành, về những vết thương đã rèn tôi cứng cáp.
Và tôi biết, sẽ có người đang đi qua hành trình giống tôi trước đây, và đang cần được nghe những điều ấy.
Sự xem thường nỗi đau của người khác, thật ra chính là khi ta đang chối bỏ nỗi đau của chính mình. Nếu ta đủ can đảm để quan sát nỗi đau thay vì lẩn tránh nó, nỗi đau ấy sẽ là nguồn gốc của sức mạnh, là hạt mầm cho một sự tỉnh thức sâu sắc hơn.
Như người xưa nói: "vị khổ bất tri bi". Nghĩa là không biết đau thì sẽ không thể biết thương.
Đôi khi, chính phần từng bị tổn thương trong ta, lại là nơi đầu tiên giúp ta biết cách yêu thương thế giới này đúng nghĩa.
Cosmic Writer



Bình luận