Vì sao biết cần phải thay đổi, nhưng vẫn mãi đứng yên?
- 28 thg 10
- 3 phút đọc
Có một sự thật mà hầu như ai trong chúng ta cũng từng đối diện:Chúng ta đều muốn cuộc sống của mình tốt hơn, nhưng lại không chịu hành động để tạo ra sự thay đổi cần thiết.
Bạn biết rằng, muốn có một cơ thể khỏe mạnh thì phải tập luyện, ăn uống điều độ.Bạn cũng biết, muốn có thu nhập tốt hơn thì cần học hỏi và nỗ lực nhiều hơn.Vấn đề không nằm ở chỗ bạn không biết phải làm gì, mà là, bạn biết, nhưng không có động lực để làm.
Tại sao lại như vậy?Tại sao chúng ta có thể khao khát thay đổi đến thế, nhưng lại cứ mãi mắc kẹt trong sự trì hoãn của chính mình?
…
Sau nhiều lần trải nghiệm, mình nhận ra lí do thật sự đằng sau là…bởi vì chúng ta nghĩ rằng đó chỉ là điều “nên làm” chứ không phải là “phải làm”.
.
Trước đây, mình từng rất nhiều lần đăng ký tập gym. Mỗi lần đều háo hức trong vài buổi đầu tiên, nhưng rồi lần nào cũng bỏ dở về sau.
Mình biết tập luyện là tốt chứ, nhưng mình không thắng nổi “con quỷ lười” bên trong.Cứ thế, tiền mất, động lực mất, cuối cùng còn lại chỉ là cảm giác tội lỗi với chính bản thân.
Mọi chuyện chỉ thật sự thay đổi vào khoảng năm 2018.Khi đó, mình vừa trải qua gần hai năm trầm cảm. Kết quả học hành sa sút, sự tự tin gần như chạm đáy, cân nặng chạm ngưỡng béo phì cấp độ 1, thói quen xấu chồng chất. Nhìn lại, lúc đấy mình nghĩ là, nếu không thay đổi, cuộc đời mình sẽ trượt dốc mãi như thế sao?
Vậy nên, thời điểm đó mình quyết định xem việc đi tập không còn là chuyện “nên làm” nữa, mà là chuyện phải làm. Vì mình tin chỉ có tập luyện là cách duy nhất để mình tự cứu lấy chính mình, để tổ chức lại cuộc sống hỗn loạn hiện tại.
Khi thay đổi một chữ từ “nên” sang “phải”, toàn bộ năng lượng bên trong mình cũng đổi khác.
“Nên” gắn với lý trí, còn “phải” gắn với trách nhiệm thiêng liêng với chính bản thân.Và khi ta cảm nhận được trách nhiệm đó, hành động trở nên tự nhiên, như khi ta thấy deadline cận kề, và bỗng nhiên tìm thấy một nguồn sức mạnh vô hạn.
Có một nguyên tắc trong tâm lý học gọi là “ngưỡng chịu đựng thay đổi” (threshold of change), con người chỉ thật sự hành động khi nỗi đau của việc ở yên trở nên lớn hơn nỗi sợ của việc thay đổi.
Theo như nhà tâm lý học Carl Rogers:
“Sự thay đổi không xảy ra khi bạn muốn nó, mà khi bạn không thể chấp nhận việc không thay đổi nữa.”
Và đúng như vậy, khi đó mình chỉ thật sự thay đổi khi cảm nhận tận đáy nỗi đau của việc không thay đổi gây ra.
Nhưng nhìn lại, mình nhận ra, đâu cần phải đợi đau mới thay đổi. Chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn chủ động thay đổi, bằng cách nuôi dưỡng nhận thức rằng mình xứng đáng có một cuộc đời tốt hơn, và mình chịu trách nhiệm cho điều đó, ngay từ bây giờ.
Đau đớn là người thầy nghiêm khắc nhất, nhưng không phải là người thầy duy nhất.Lòng tự tôn của chúng ta, đi cùng với trách nhiệm với tương lai và hạnh phúc của chính mình, cũng có thể là động lực đủ mạnh để ta bắt đầu hành động, mà không cần phải trải qua nỗi đau đến cùng cực.
Vậy nên, mình muốn bạn thử suy nghĩ về câu hỏi này:
Bạn có muốn đợi đến khi rất đau mới chịu thay đổi. Hay bạn chọn chủ động thay đổi ngay bây giờ, khi bạn vẫn còn quyền kiểm soát, khi bạn vẫn còn thời gian?
Và nếu bạn chọn thay đổi,Vậy điều gì là sự thay đổi mà bạn thật sự muốn có, và phải có trong đời mình?
Cosmic Writer



Bình luận