top of page

Định hướng quan trọng hơn định vị


Cảm giác bước sang tuổi 30 là như thế nào?


Đứa em mình có hỏi như vậy trong buổi gặp cafe hôm trước.


Một câu hỏi mà chính mình đã luôn tự hỏi bản thân, thậm chí từ nhiều năm trước khi mình chính thức bước qua ngưỡng tuổi 30 vào đầu tháng 11 vừa rồi.


Từ giữa những năm 20, chúng ta thường nghĩ rằng ở cột mốc 30, mình sẽ cần phải là người thế này, phải đạt được cái nọ, phải có cuộc sống thế kia... Như thể đó là một thước đo để chúng ta tự đánh giá xem mình đang ở đâu: đang đi nhanh hơn hay chậm hơn so với tiêu chuẩn chung.


Với người nam như mình thì tiêu chuẩn này thường sẽ gắn liền với công danh sự nghiệp, hay số ti.ề.n mình có trong tài khoản.


Đó cũng là những điều mình từng nghĩ.


Nhưng khi bước sang tuổi 30, mình thấy tất cả những tiêu chuẩn đó đều vô nghĩa. Nếu như đó là những tiêu chuẩn của xã hội mà chúng ta tự áp đặt lên mình.


Có một điều mình học được mà mình thấy rất đúng, đó là "direction over destination".

Mình tạm dịch thoáng nghĩa là "định hướng quan trọng hơn định vị".


Nghĩa rằng nếu như xem cuộc đời là một hành trình, thì việc mình đang ở đâu... hoàn toàn không quan trọng bằng việc mình đã có định hướng cho bản thân mình hay chưa.


Và điều đáng sợ nhất ở tuổi 30, không phải là việc bạn chưa có gì trong tay, mà là việc bạn không biết mình là ai và bạn sẽ sống tiếp cuộc đời mình như thế nào.


Chúng ta đã mông lung suốt tuổi trẻ, và không ai muốn cả đời cứ phải mông lung như vậy mãi.


Khi bạn đã có sự thấu hiểu về con người mình, sáng rõ về những giá trị sống cốt lõi tận cùng trong tâm hồn bạn... thì sự hiểu biết đó sẽ là chiếc la bàn định hướng cho bạn trong cuộc đời.


Bạn chưa cần phải thấy rõ đường. Vì cuộc sống chắc chắn sẽ có những mơ hồ, những bước ngoặt, những lắt léo không thấy trước. Và chúng ta tất yếu sẽ phải lần mò, phải thử nghiệm rồi mới tìm ra lối đi.


Nhưng ở cột mốc 1/3 cuộc hành trình, thứ tài sản quý giá nhất bạn nên có là một chiếc la bàn. Nó sẽ cho bạn biết là mình đang hướng đến điều gì, để dù có đi sai bạn cũng không đi lạc.


Và chiếc la bàn chỉ dẫn đó thật sự không nằm đâu xa, mà nó nằm ở ngay trong chính bạn.


Bước qua tuổi 30, mình tự thấy may mắn vì đã bắt đầu hành trình hiểu bản thân từ khá sớm.


Ở thời điểm hiện tại, mình đã cảm thấy khá rõ ràng về tầm nhìn tương lai, về cuộc đời mà mình muốn sống, và về con người mình muốn trở thành. Sự rõ ràng đó khiến mình yên tâm rằng mình đang đi đúng đường, và cảm thấy thoải mái với tiến trình của riêng mình dù nó là nhanh hay chậm.


Không còn thấy vội vàng chạy deadline. Không còn so sánh bản thân với hành trình của người khác. Không còn áp lực với những tiêu chuẩn vốn chẳng phải là của mình.

Và mình nhận ra: khi chặng đường vẫn còn dài phía trước...


Điều quan trọng không phải là mình đang ở đâu.


Mà là mình đang muốn hướng về đâu.


Cosmic Writer

Comments


bottom of page