top of page

Sống không có đam mê thì sao?

Không sao cả. Vì không phải ai cũng cần tìm thấy đam mê trong một sở thích hay một công việc nào đó.


Ngày hôm qua tôi xem lại bộ phim "Soul" (2020) của Pixar, và một lần nữa được suy ngẫm lại về bài học mà câu chuyện ấy gửi gắm. Trong phim, mỗi linh hồn đều cần phải tìm được cho mình một cái "spark" (tia sáng), để đủ điều kiện được sinh ra làm người.


Xuyên suốt bộ phim, anh chàng Joe Gardner lầm tưởng rằng "spark" là một niềm đam mê, một mục đích sống nào đó mà mỗi linh hồn cần phải tìm thấy, như anh đã tìm thấy với việc chơi dương cầm. Nhưng cho tới cuối, anh mới học được rằng không phải.


Tôi thấy, sự hiểu lầm ấy cũng đã và đang được ươm mầm trong nền văn hóa hiện đại. Khi cuộc sống và công việc ngày nay dần bị giam trong bốn bức tường ngột ngạt, chúng ta đều thầm khao khát được làm một điều gì đó khác, vì một mục đích thú vị và ý nghĩa hơn.


Chúng ta thầm ghen với những nghệ sĩ, những nhà khởi nghiệp... khi họ đã tìm được niềm đam mê của mình còn chúng ta thì không. Chúng ta thực lòng không biết mình đam mê thứ gì để mà theo đuổi...


Nhưng như trong hồi kết, "Soul" có chỉ ra, rằng một lý do để tồn tại, không nhất định phải nằm ở một hoạt động cụ thể nào đó. Hoặc nói đúng hơn, "đam mê" thực chất không phải là một sở thích hay một công việc. Mà nó chỉ đơn giản là "tình yêu" trong sâu thẳm nội tâm mỗi người.


Ngày nay, chúng ta hầu hết đều không thiếu việc để làm. Chúng ta có thể làm việc, có thể chơi thể thao, có thể đàn hát, có thể vẽ vời... có cả một "bữa tiệc buffet" các hoạt động để chúng ta lựa chọn. Nhưng cái chúng ta thiếu nhất, chính là tình yêu.


Nếu như không yêu lấy cuộc đời, yêu lấy mọi trải nghiệm dù quen thuộc hay mới mẻ, yêu lấy tất cả sự khó khăn và dễ dàng trong những việc mình làm... thì không một điều gì có thể thuyết phục được chúng ta rằng cuộc đời này là kỳ diệu. Cũng như chính 22, linh hồn đồng hành cùng Joe Gardner đã khám phá ra điều ấy.


Trong khi đó, với Joe, dù đã tìm thấy đam mê trong việc chơi đàn, nhưng cả cuộc đời anh vẫn khổ sở vì luôn mong cầu một điều gì khác: một sự thành công, một cơ hội đổi đời, một bước tiến đột phá... Không có gì sai trong việc nuôi những khát vọng, nhưng đừng vì thế mà đánh đổi "tình yêu" của chính mình.


Vì suy cho cùng, những mưu cầu ấy sẽ kéo chúng ta vào một cuộc rượt đuổi không lối thoát: chúng ta muốn tìm được đam mê, rồi muốn đam mê sẽ giúp ta thành công, rồi lại muốn thành công không bao giờ tuột mất... Cuối cùng, chúng ta mệt mỏi và kiệt quệ trong trò chơi của số phận, mà không nhận ra rằng, được chơi thôi cũng đã là điều tuyệt vời nhất.


Tôi hiểu được rằng, không phải ai cũng tìm thấy một điều gì gọi là đam mê. Nhưng chúng ta có thể tìm thấy được tia sáng "đam mê" trong bất kỳ điều gì.


Dù là trong những giai điệu, trong hương vị mỗi bữa ăn, trong ánh nắng vàng rực của mùa hè, trong sự thi vị khi ngắm nhìn chiếc lá rơi... Hay như tôi, từng ghét cay ghét đắng việc phải rửa bát, nhưng rồi một ngày bỗng nhận ra, việc giữ cho căn nhà của mình gọn gàng sạch đẹp mang lại cảm giác bình yên đến lạ.


Câu chuyện của "Soul" nhắc nhở tôi, rằng đừng tìm kiếm đam mê ở bất kì đâu khác ngoài nội tâm của chính mình. Miễn sao chúng ta sẵn sàng mở lòng, cho phép trái tim mình rung động, say mê và tận hưởng từng ngày được sống... thì khi ấy, "đam mê" tự rồi sẽ sáng lên trong từng khoảnh khắc...


Hoặc, có thể chỉ cần được hiểu đơn giản, rằng đó là niềm đam mê dành cho cuộc đời. Tôi nghĩ, vậy là đủ.


Cosmic Writer

1 bình luận


Thành viên không xác định
03 thg 7, 2023

💙

Thích
bottom of page