Càng lớn, tôi lại càng hiểu hơn về chữ "chấp nhận".
Chúng ta thường nghĩ về "chấp nhận" như sự đầu hàng, buông xuôi, thậm chí có phần nào đó yếu đuối. Nhưng thực chất, để có thể thật sự chấp nhận, lại cần đến rất nhiều sức mạnh.
Để chấp nhận, chúng ta cần phải sẵn sàng buông bỏ ham muốn áp đặt và kiểm soát mọi thứ. Đơn giản là vì có những thứ bản thân mình không thể kiểm soát được, như quá khứ, suy nghĩ và hành động của người khác, hay những vấn đề mang tính vĩ mô hơn...
Chấp nhận, là tỉnh táo thừa nhận rằng: vũ trụ này sẽ vận hành theo cách của riêng nó, bất chấp ý muốn chủ quan của mình thế nào. Việc ấy phải cần đến sự tự soi xét chính mình, dám thừa nhận rằng những ý muốn và kỳ vọng của mình có thể không thực tế, và không đặt cái tôi của mình vào những vấn đề nằm ngoài phận sự.
Để thật sự yêu một người, chúng ta phải sẵn sàng chấp nhận con người họ. Và để thương mình cũng vậy, cũng cần phải bắt đầu từ sự thấu hiểu và bao dung, cả những điều không hoàn hảo mà chúng ta thường muốn chối bỏ. Phải biết chấp nhận, mới có thể yêu thương.
Những chuyện bất như ý trong cuộc đời cũng vậy thôi. Cho dù những tổn thương hay đổ vỡ trong quá khứ còn gợi lại nhiều nỗi đau, chấp nhận lấy chúng là cách duy nhất để vượt qua. Hay khi những điều không may xảy đến, sự chấp nhận giúp chúng ta giải thoát khỏi tâm lý trách than, và dành thời gian vào việc tìm giải pháp.
Dù cuộc đời có tròn méo thế nào, nó vẫn đáng sống theo cách riêng của nó. Chỉ cần mình biết đón nhận tất cả những điều nó mang lại bằng một tâm hồn rộng mở, lựa chọn sự bình yên thay vì nỗi bất hòa.
Tất cả những vấn đề nằm ngoài tầm kiểm soát, nếu như mình có thể bình thản chấp nhận, tâm hồn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Và rồi dành năng lượng đó vào những việc khác mình có thể làm để giúp mọi thứ tốt đẹp hơn.
Nhờ sức mạnh của sự chấp nhận, khổ đau mới dần trở thành hạnh phúc, và cuộc chiến bỗng dần trở thành cuộc chơi.
Comments