top of page

Hôm nay của bạn thế nào?

Hôm nay của bạn thế nào?


Bạn đang có suy nghĩ gì?


Bạn đang cảm thấy ra sao?


Đã từng có những lúc, tôi cảm thấy lạc lõng đến độ chỉ cần ai đó bất ngờ quan tâm bằng những câu hỏi như vậy, tôi có thể xúc động ngay lập tức.


Thật lạ. Chỉ khi thế giới của mình được ai đó gõ cửa, chúng ta mới biết thứ mình cần chính là sự quan tâm.


...


Con người là một nghịch lý. Bạn và tôi là những nghịch lý.


Những suy tư, những xúc cảm trong thế giới nội tâm của chúng ta, không ai khác có thể cảm nhận thay được. Nó là vô hình và hư ảo trong mắt người khác, nhưng lại rất thật đối với chính mình. Thật như tình yêu, như cơn đói, như tiếng cười, như dòng nước mắt...


Và chúng ta khổ sở vì muốn thế giới riêng tư ấy được "nhìn thấy": chúng ta muốn được quan tâm, được lắng nghe, được thấu hiểu, được chấp nhận, được đồng cảm, được thoải mái sẻ chia để những vấn đề bên trong vơi đi sức nặng.


Khi thấy bầu không khí xung quanh thờ ơ, lạnh nhạt, nhiều phán xét và hoài nghi, chúng ta cũng e ngại mà đóng cánh cửa lại. Khi khao khát kết nối càng ấm nóng, tâm tư dồn nén càng thêm ứ đọng.


Vì có lẽ thứ con người sợ nhất, là cô đơn trong chính thế giới của mình. Và niềm hạnh phúc, không phải chỉ là sự tồn tại đủ đầy, mà là một sự tồn tại có tính gắn kết.


...


Nhưng một nghịch lý nữa, tôi nhận thấy rằng: mọi sự gắn kết đều cần phải bắt nguồn từ chính bản thân.


Chỉ khi tự tạo được sự kết nối với chính mình, bạn mới có thể tạo được sự kết nối với những người xung quanh. Vì dù bạn không thể hoàn toàn thấu hiểu được nội tâm người khác, việc bạn thấu hiểu được nội tâm mình giúp bạn dễ dàng đồng cảm hơn với những nỗi niềm của họ.


Nói cách khác, trước khi trông đợi từ ai, hãy học cách để tự quan tâm đến mình, lắng nghe suy tư của mình, thấu hiểu cảm xúc của mình, chấp nhận chính con người mình, và tự chăm sóc mình bằng một tình yêu thương trân trọng nhất.


Đã bao giờ bạn tự nhìn sâu vào bên trong mình với một thái độ nhẹ nhàng, bao dung, chân thành như vậy? Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng mình đang thấy thế nào, và có thể làm gì để bản thân bớt ưu phiền?


...


Thế giới nội tâm là của bạn và của riêng mình bạn. Hãy trở về và tự thiết kế thế giới ấy thành một nơi như chính bạn mong muốn. Nếu như tâm hồn là một khu vườn, bạn sẽ trồng vào đó những loại hoa gì?


Vì bạn không ở trong thế giới của mình, mà thế giới ấy ở bên trong bạn. Và bạn có sự tự do để sáng tạo nên một thế giới riêng. Một thế giới nội tâm trong lành, ấm áp, nhiều sắc độ mà chính bạn là tác giả.


Và rồi, thay vì đóng mình lại như trước, bạn có thể thoải mái mở cửa tiếp đón người khác bước vào thế giới mình, hoặc tự mình gõ cửa để giúp ai đó trút bỏ được những dồn nén, tháo gỡ được những rối bời trong thế giới họ.


Hôm nay của bạn thế nào?


Cosmic Writer


댓글


bottom of page