Mình nghĩ, sự nhạy cảm, có thể được hiểu là sự "nhạy" bén về "cảm" xúc.
Những người sở hữu đặc điểm tính cách này, đơn giản là có sự tinh tế và sâu sắc hơn trong việc nhận biết cảm xúc của người khác, cũng như cảm xúc của chính mình.
Nhạy cảm là một đặc tính mà tự bản thân nó không tốt mà cũng chẳng xấu. Điều đó phụ thuộc vào việc một người nhạy cảm có làm chủ được nó hay không, sử dụng nó như thế nào, hoặc vào những mục đích gì.
Mình nghĩ, nếu như không sở hữu một nội tâm nhạy cảm:
Carl Jung đã không thể khám phá và hệ thống được một học thuyết tâm lý rất sâu sắc về tâm hồn con người.
Fyodor Dostoevsky đã không viết được những áng văn hiện sinh kinh điển, chạm đến nơi sâu thẳm nhất của đời sống nội tâm.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã không có những chia sẻ mang đậm tính chữa lành, và vực dậy tinh thần của hàng triệu người theo dõi.
Vậy nên, mình nghĩ, thay vì thu mình lại trong tâm thế nạn nhân, lầm tưởng rằng "nhạy cảm" là một điểm yếu... hãy rèn luyện việc quản lý cảm xúc của chính mình.
Và rồi, hãy thử nghĩ xem rằng mình có thể sử dụng năng lực đó như thể nào, để sáng tạo, để chia sẻ, để giúp thế giới xung quanh mình tốt đẹp hơn?
Comments