Tuần trước, tôi trở lại thăm căn nhà của ông bà nội trên khu phố cũ. Bước qua những bậc cầu thang lên gác hai, tôi thấy bồi hồi như sống lại những ngày còn nhỏ.
Chỉ có điều lần này, tôi phải bỏ ra mấy chục ngàn mua cốc nước. Sau khi ông bà tôi mất, căn nhà xưa trở thành quán cafe. Nét kiến trúc cổ thời Pháp thuộc, nay lại trở thành điểm nhấn thu hút nhiều người đến quán.
Đồ uống của quán rất ngon, nhưng lòng tôi lại thấy đắng. Vì một phần tuổi thơ của mình đã vĩnh viễn không còn được nhìn thấy nữa.
Mấy năm trước, căn nhà của tôi ngày bé cũng được gia đình cải tạo lại. Những căn phòng nơi tôi lớn lên bị phá rỡ hết. Căn nhà mới thêm trang hoàng, nhưng tôi lại thấy bớt thân quen.
Càng lớn, ta lại càng thấy thời gian trôi đi qua mình. Những người thân, những kỷ niệm, cứ lần lượt và lần lượt rời xa. Một quãng đời đã sống, nay chỉ còn lưu lại trong những bức ảnh, trong những mảnh ký ức rời rạc, mơ hồ.
Tôi học được một điều rằng: quá khứ không thể nào mãi níu giữ được. Sẽ đến một lúc, những gì thân thương gần gũi, rồi cũng sẽ bị chôn vùi bởi dòng chảy của tháng năm. Kể cả tôi cũng vậy.
Điều ta có thể làm, là chấp nhận dòng chảy ấy, hòa vào làm một với nó, bơi theo xuôi dòng mà không cần kháng cự. Để ta thôi lưu luyến những tháng ngày đã qua, để hướng về phía trước mà tạo ra những ký ức mới.
Sẽ có những lúc, chúng ta phải học cách bỏ lại quá khứ phía sau mình. Nói lời chia tay với những gì từng thân thuộc, tri ân những hành trình mình đã bước qua, và trân trọng hơn những gì mình vẫn còn đang có.
Nói lời tạm biệt với quá khứ. Rồi từ đó gửi lời chào đến tương lai.
Cosmic Writer
Commenti